Trong một buổi sớm mờ sương, có một giọt sương nhỏ đọng lại trên đầu ngọn cỏ cong. Nó long lanh, trong suốt, nhưng cũng run rẩy. Gió thì thầm bảo nó hãy rơi xuống đất, như bao giọt khác đã làm. Nhưng giọt sương chỉ mỉm cười — nó nói rằng, “Ta muốn chờ nắng.” Gió bật cười, hỏi lại: – Chờ để tan biến sao? Giọt sương đáp, vẫn trong trẻo: – Không, chờ để được nhìn thấy mình lấp lánh một lần trước khi tan. Rồi mặt trời dần lên. Một tia sáng mảnh khảnh chạm vào giọt sương. Cả cánh đồng vụt sáng rực, như có hàng ngàn viên ngọc đang ngân nga khúc ca ban mai. Trong khoảnh khắc ấy, giọt sương đã nhìn thấy chính mình – không phải chỉ là một giọt nước, mà là ánh sáng của bầu trời được giữ lại trong hình dạng nhỏ bé nhất. Nó mỉm cười. Và tan. Nhưng nơi nó rơi xuống, một mầm cỏ non đã bắt đầu hé nở.
Giọt sương chờ nắng