Dòng Chảy Vô Hình

  • 2 tuần trước
  • 0

Dòng Chảy Vô Hình

Đêm xuống.

Cát bắt đầu lạnh, và bầu trời loang loáng ánh sao như những hạt phù sa lạc chỗ. Người đưa đò vẫn ngồi nơi ấy, đôi mắt khép hờ, nghe tiếng sóng từ lòng đất vọng lên như lời nhắc xa xăm.

Đứa trẻ đã đi, chỉ còn lại những vòng tròn cát mà nó vẽ, giờ bị gió thổi tan.

Ông khẽ chống mái chèo xuống đất — cát mềm như nước, chìm dần dưới tay ông.

Một ánh sáng lấp loáng hiện ra, rồi tắt.

Ông hiểu, sông chưa trở lại, nhưng ý niệm về sông chưa từng biến mất.

Từ đâu đó, giọng nói của người xưa vang lên trong gió:

— Khi lòng người khô cạn, sông sẽ biến mất.

Nhưng khi họ biết cúi xuống mà lắng nghe, nước sẽ lại tìm đường về.

Người đưa đò mỉm cười.

Ông gác mái chèo sang một bên, nhặt lên một nắm cát, thả vào không trung.

Những hạt cát tản ra như mưa phùn. Trong khoảnh khắc, ông thấy bóng mình phản chiếu — không phải trên nước, mà trong ánh sáng.

Tham gia thảo luận

Compare listings

So sánh