Chiều hôm đó, sông phẳng như gương. Người đưa đò vẫn ngồi nơi bến cũ, cây sào cắm nghiêng vào nước, ánh hoàng hôn loang chậm trên mái chèo đã sờn màu thời gian.
Ông vẫn chờ, như bao buổi chiều khác — không vì ai, mà vì một thói quen chẳng thể gọi tên.
Một người khách lạ bước đến. Không tiếng chào, chỉ một ánh nhìn dài – sâu như dòng nước ngầm.
Ông ta bảo:
“Tôi cần qua sông, nhưng không vội. Tôi chỉ muốn ngồi, nhìn sang bờ bên kia một lát.”
Người đưa đò gật đầu.
Con đò rẽ nước, chậm rãi đi trong tĩnh lặng.
Giữa dòng, người khách nói khẽ:
“Ông chở bao người qua sông, mà có bao giờ ông thử dừng lại giữa sông chưa?”
Người đưa đò khựng tay chèo.
Chưa ai từng hỏi ông điều đó.
Ông luôn mải đưa người đi, quên mất chính mình cũng có thể dừng lại — để nhìn xem mình đang ở đâu giữa hành trình ấy.
Gió nổi lên, nhẹ thôi, nhưng đủ làm mặt nước lay động.
Người khách vẫn nhìn xa, giọng như vọng từ nơi khác:
“Người ta cứ nghĩ bờ bên kia là nơi phải tới. Nhưng đôi khi, điều cần nhất lại nằm ở giữa dòng này…”
Người đưa đò ngẩng lên — con đò vẫn lững lờ, nhưng người khách lạ đã biến mất.
Chỉ còn chiếc nón trôi trên mặt nước, và tiếng chuông nhỏ treo nơi mũi đò rung lên khe khẽ.
Ông không hoảng.
Bỗng thấy lòng nhẹ hẳn, như gánh một điều nặng đã quá lâu nay được buông xuống.
Ông nhìn dòng nước trôi, nhận ra:
Có những chuyến đò không chở ai cả, nhưng lại đưa chính mình về với sự bình yên.
Chiều muộn.
Người đưa đò thả mái chèo, để con đò tự quay về bến cũ — nơi vẫn có một cây gậy tre, một chiếc chuông nhỏ, và một người âm thầm giữ nhịp cho những linh hồn đang đi tìm lại mình.