Người đưa đò không tên

  • 3 tuần trước
  • 0

Dòng sông ấy tưởng nhỏ, mà sâu đến vô cùng. Sương phủ dày, chỉ nghe tiếng nước vỗ vào mạn gỗ. Người lữ khách đứng lặng nhìn phía bên kia — nơi ánh sáng mờ như ẩn chứa một điều gì đã mất.

Một con đò nhỏ trôi ra từ màn sương. Người chèo đò mặc áo nâu sậm, mái tóc hoa râm, đôi mắt không nhìn vào ai, mà như xuyên qua tất cả.

“Qua sông này, phải biết mình mang theo gì và bỏ lại gì.” – Ông nói, giọng nhẹ như gió thoảng.

Người lữ khách lặng im. Trong túi chỉ có vài đồng xu cũ, một tấm bản đồ nhàu và một chiếc chìa khóa không rõ ổ.

Ông lão nhìn qua rồi khẽ gật.

“Nhiều người đến đây, ai cũng mang theo thứ họ tưởng quý. Nhưng cây cầu chỉ mở ra với người biết buông.”

Con đò lặng lẽ trôi giữa làn nước tĩnh. Mỗi nhịp chèo, sương tan ra chút ít, lộ ra vô số bóng người đang bước đi trên những cây cầu khác – mỗi cây một hướng, mỗi người một nỗi niềm.

“Có khi, thế giới bên kia không khác gì bên này,” – ông lão mỉm cười – “chỉ khác là ở đó, người ta biết mình đang đi đâu.”

Đến giữa sông, người lữ khách nhìn lại, thấy phía sau là những ngôi nhà, con đường, khuôn mặt quen thuộc đang dần mờ đi. Trước mặt, chỉ có ánh sáng và tiếng chuông nhỏ — rất giống tiếng chuông tre của Người Gác Ở Ngã Ba Gió năm nào.

Người lữ khách bỗng nhận ra:

Có lẽ, mọi cây cầu đều dẫn đến cùng một nơi — nơi mỗi người tự hiểu giá trị của lòng tin và sự tử tế mà mình đã gieo.

Khi cập bến, ông lão không còn đó. Chỉ còn chiếc mái chèo cắm giữa bờ, và bên dưới, có khắc dòng chữ nhỏ:

“Không ai qua được hai thế giới, trừ khi họ học cách trở về với chính mình.”

Tham gia thảo luận

Compare listings

So sánh