Khi Dòng Sông Ngủ Quên

  • 3 tuần trước
  • 0

Mùa hạ năm ấy, dòng sông không còn chảy nữa.
Nước rút dần theo những ngày nắng gắt, để lại lòng sông loang lổ vết nứt như những kỷ niệm bị quên lãng. Chiếc cầu mới dựng lên, nối hai bờ thẳng tắp, xe cộ qua lại rộn ràng. Không còn ai ghé lại bến đò cũ.

Người gác vẫn ở đó, ngồi trên phiến đá quen, nhìn cây cầu cong như nét cười của ai xa xưa. Ông không buồn, chỉ thấy lòng mình nhẹ như sương sớm. Người ta bảo: “Cầu mọc lên, thì dòng sông ngủ.” Nhưng ông biết — dòng sông không chết, nó chỉ chọn cách lặng im để nghe con người nói thay mình.

Có người khách trẻ ghé qua, dừng xe, nhìn dòng sông khô cạn.
“Ông ơi, sao ông còn ở đây? Hết người qua sông rồi mà.”
Người gác mỉm cười: “Ừ, nhưng đâu phải ai cũng qua bằng nước.”

Cậu thanh niên im lặng. Giữa nắng, lòng sông khẽ lóe lên một vệt sáng, như ánh phản chiếu của điều gì còn sống.

Ông đứng dậy, phủi tay. “Ngày trước, ta canh đò. Giờ, ta giữ cầu. Cũng là giữ đường đi cho người khác thôi.”

Người khách gật đầu, khẽ cúi chào. Khi xe khuất dần, ông nhìn theo, mắt ánh lên thứ ánh sáng của sự tiếp nối.

Đêm ấy, gió từ phía cầu thổi về, mang theo tiếng gì đó mơ hồ — không phải tiếng nước, mà là tiếng của lòng sông đang mỉm cười.

Vì những dòng sông thật ra chẳng bao giờ chết.
Chúng chỉ thay hình, như cách người ta đổi vai —
để những điều tử tế vẫn có đường đi tiếp, dù bến xưa đã ngủ yên.

Tham gia thảo luận

Compare listings

So sánh