Ở một vùng đất nhỏ bên bờ sông, có một người đàn ông mỗi sáng đều quét sân trước căn nhà cũ kỹ của mình.
Người ta thường cười ông — “Sân có sạch được bao lâu đâu, gió thổi lại đầy bụi mà!”.
Ông chỉ cười, tay vẫn cầm chổi, mắt nhìn về hướng mặt trời mọc:
“Không phải để sân sạch, mà để lòng mình sáng.”
Một hôm, cậu bé hàng xóm đến chơi, thấy ông vẫn cặm cụi quét, hỏi:
– Ông ơi, bụi cứ bay lại, sao ông không ngừng tay?
Ông khẽ đáp:
– Vì bụi không chỉ nằm trên sân, mà còn nằm trong tim. Nếu ta lười dọn, nó sẽ phủ lên ánh sáng bên trong mình.
Nhiều năm sau, cậu bé ấy lớn lên, trở thành người đi xa, gặp bao sóng gió cuộc đời.
Mỗi khi mệt mỏi, cậu lại nhớ đến dáng người già quét sân trong ánh bình minh, nhớ câu nói về “bụi trong tim”.
Và rồi, cậu cũng học được cách “quét” — không phải bằng chổi, mà bằng lòng kiên trì, sự tử tế, và niềm tin.