Trong một thung lũng xa, có người đàn ông sống bằng nghề… giữ gió.
Mỗi buổi sớm, khi gió thổi qua khe núi, ông giăng những sợi dây mảnh, buộc vào đó những dải lụa trắng, rồi ngồi lặng nhìn chúng lay động.
Người qua đường thấy lạ, hỏi:
“Ông làm vậy để làm gì? Gió đâu phải thứ có thể giữ lại.”
Ông chỉ cười:
“Tôi không giữ gió… Tôi chỉ giúp người ta biết gió đang thổi về đâu.”
Thời gian trôi, người ta dần tìm đến ông.
Có người muốn biết khi nào nên ra khơi.
Có người hỏi hướng gió nào đưa hương về ngôi làng cũ.
Có người chỉ muốn đứng yên, nhắm mắt nghe tiếng lụa bay mà cảm nhận hướng mình nên đi.
Và rồi, không ai rời khỏi nơi ấy mà không mang theo điều gì đó — một niềm tin, một hướng đi, hay chỉ đơn giản là một cảm giác an lòng.
Khi người ta quay lưng đi, ông vẫn ngồi đó, tay chạm vào dải lụa đang rung nhẹ, khẽ nói:
“Gió vẫn thổi, và tôi vẫn ở đây.”